Dòng sự kiện:

Cái thai trong bụng vợ tôi là ‘tác phẩm’ của ai?

08:37 06/02/2017
Tôi lặng người nhìn tờ giấy khám thai vợ cất kĩ trong ngăn kéo. Tôi không thể nào tin nổi, tất cả những gì tôi thấy đây là sự thật.

Tôi lặng người nhìn tờ giấy khám thai vợ cất kĩ trong ngăn kéo. Tôi không thể nào tin nổi, tất cả những gì tôi thấy đây là sự thật. Người phụ nữ tôi yêu thương tha thiết và hết lòng tin tưởng lại là người đàn bà lăng nhăng, ngoại tình nhưng lại luôn miệng nói yêu tôi.

Miệng lưỡi đàn bà, các cụ nói không sai. Đúng là đàn bà gian xảo, đàn bà đê tiện, đàn bà chỉ biết nói ngon nói ngọt nhưng lại sẵn sàng đâm sau lưng. Tôi tin em, tin hết lòng, chưa bao giờ nghi ngờ tình yêu em dành cho tôi. Chỉ là, hơn 3 năm lấy nhau chúng tôi không có con cũng khiến tình cảm vợ chồng nhiều lúc nhạt nhẽo.

Nhưng tôi luôn động viên em phải cố gắng và cùng nhau tìm cách. Em có nói với tôi một câu mà tôi ghi nhớ mãi trong lòng: “Chỉ cần vợ chồng mình yêu nhau là đủ, có con hay không có con chúng ta cũng sẽ có cách. Cùng lắm là xin con nuôi phải không anh?”. Nghe vợ nói như vậy tôi mừng lắm. Vì dù sao vợ cũng đã mở lời. Nếu sau này tôi là người không sinh được con thì cũng thoải mái trong lòng…

Cái thai trong bụng em đã được gần 8 tuần. Vậy thì nó là ‘tác phẩm’ của ai? Nếu tôi không biết kết quả mình bị vô sinh thì có lẽ đã không có chuyện tôi nghi ngờ em. (Ảnh minh họa)

Suốt thời gian dài chạy chữa, bác sĩ nói cả hai đều không có kết quả gì. Nhưng tôi vẫn nghi ngờ ở mình. Nên lần đó, tôi nói dối vợ đi công tác để sang tận nước ngoài tìm nguyên nhân, xem có phải mình vô sinh hay không. Thật không ngờ, kết quả không như mong đợi. Tất nhiên là điều tôi nghi ngờ đã đúng. Tôi bị vô sinh.

Tôi đau khổ muốn chết, vì biết mình không có khả năng có con. Hơn nữa, vì không thể có con tôi càng sợ mất người vợ của mình. Lại nhớ tới lời em nói với tôi ngày nào, dù chúng tôi không có con thì em vẫn yêu thương tôi và không có lý do gì vợ chồng tôi lại không sống bên nhau cả, tôi lại vui trong lòng. Biết vậy là ích kỉ nhưng vì yêu em, tôi vẫn muốn tìm mọi cách giữ em ở lại bên mình.

Về nhà, dù buồn lắm nhưng tôi làm ra bộ mặt vui vẻ. Tôi cố giấu nỗi đau này, cũng định bụng một lúc nào đó tìm cơ hội nói với em. Nhưng, khi tôi chưa kịp nói thì đã phát hiện một sự thật khiến tôi lặng người.

Tờ giấy khám thai em giấu giếm kĩ càng, cất tận trong ngăn tủ khóa lại nhưng tôi lại tìm được ra. Linh tính mách bảo thế nào, đi tìm một vật quan trọng của mình, tôi lại mở tủ và phát hiện sự thật đó. Đúng là, bí mật dù có cố giấu thế nào thì cũng có ngày bị bại lộ.

Cái thai trong bụng em đã được gần 8 tuần. Vậy thì nó là ‘tác phẩm’ của ai? Nếu tôi không biết kết quả mình bị vô sinh thì có lẽ đã không có chuyện tôi nghi ngờ em. Có khi tôi vẫn tin và vui mừng vì em có con với tôi…

Tôi khóc lặng người và không biết nên giải quyết chuyện này thế nào. Đến khi, tôi ném thứ đó vào mặt em, em còn chối cãi nói là con của tôi. Rồi tôi lại cho em nhìn vào tờ giấy chứng nhận tôi vô sinh, lúc này em mới quỳ gối xin tôi tha thứ và thú nhận tất cả. Rằng em đang qua lại với người đàn ông cũ nhưng anh ta đã có gia đình rồi. Mục đích của em chỉ là muốn xin anh ta một đứa con. Nhưng anh ta cam kế sẽ không bao giờ quay lại đòi con, có giấy tờ nghiêm túc...

Em định sẽ coi như đó là con của tôi và em, sẽ yêu thương và chăm sóc con hết lòng, để tôi không bao giờ phải dằn vặt vì mình không thể có con. Em cũng muốn thử khả năng mang thai của mình và thật không ngờ, em có thai thật. Vậy, nguyên nhân chỉ là do tôi và em muốn tôi nuôi con của người khác, nhận đó là con ruột của mình.Sự thật không bại lộ thì tôi mãi mãi là kẻ nuôi con tu hú.

Nhưng, tôi thật lòng không biết nên giải quyết chuyện này thế nào. Không lẽ lại chấp nhận đứa con của người khác làm con của mình và câm nín mãi mãi không nói chuyện tôi bị vô sinh? Vậy thì hèn quá là hèn!

Khám phá

Nguồn: Gia đình Việt Nam