Dòng sự kiện:

Chết lặng khi biết bí mật những lần mất tích trong đêm của chồng

15:00 17/12/2015
Những lúc anh nói anh đi dạo, là anh đang trốn chị chạy đến bên cô ta. Đêm đêm khi vợ con say giấc ngủ, anh lại sang phòng cô ta ở kế bên.

[mecloud]pH8sp4VqY2[/mecloud]

Đã hơn 10 năm qua, mỗi khi buồn quá, chị thường đi loanh quanh một mình rồi ôm mặt khóc. Chị biết giờ nỗi đau này chị có nói anh cũng chẳng thể giúp được gì hơn nữa. Bởi nỗi đau anh mang lại cho chị quá lớn, anh có cố gắng thì cả đời này cũng không thể nào bù đắp nổi.

Ai nhìn vào gia đình chị cũng khen nức nở, khen chị có tướng phú quý lấy chồng giàu có, con cái ngoan ngoãn, học giỏi nhưng nào ai biết hơn 10 năm qua trong chị vết thương lòng vẫn rỉ máu.

Anh và chị vốn là bạn Đại học cùng nhau. Tuy học dưới chị một khoá nhưng anh hơn chị một tuổi. Ngày chị ra trường có công việc ổn định anh vẫn miệt mài đèn sách. Hơn 1 năm sau đó, anh ra trường. Vốn có tình cảm thương mến nhau, chị xin cho anh vào làm cùng công ty với mình.

Và đó là những tháng ngày anh chị thấy hạnh phúc nhất. Bởi khi đó anh là người thân duy nhất, là người thấu hiểu chị hơn cả. Không lâu sau đó khi công việc ổn định, anh chị làm đám cưới.

Mới đầu, cuộc sống anh chị gặp không ít khó khăn. Đồng lương anh chị kiếm được không đủ để chăm lo cho cuộc sống hiện tại. Có khi thiếu thốn quá chị phải chạy đi vay mượn, thậm chí là xin tiền mẹ đẻ để lo cho cuộc sống hiện tai.

Những năm đầu hôn nhân, anh chị phải sống khó khăn nhưng rất hạnh phúc.

Chị vẫn nhớ rõ cảm giác ngày đó có lúc anh chị không có đủ tiền mua một chiếc màn tuyn như ý. Anh chị phải ăn cơm muối trắng rang lên đúng một tuần liền. Cũng bởi dạo đó, bao nhiêu tiền kiếm được đều dành chữa bệnh cho con trai. Nhưng rồi anh chị vẫn nuôi quyết tâm sẽ cùng nhau cố gắng, gìn giữ hạnh phúc.

Có lẽ, ông trời cũng thương anh thật thà, chăm chỉ nên hơn 5 năm sau đó, khi có với nhau 2 mặt con. Anh được bổ nhiệm lên chức phó giám đốc. Còn chị vẫn là cô nhân viên cần mẫn. Chị vui lắm, chị mừng cho anh cuối cùng công việc đã toại nguyện như ý.

Thăng chức, tăng lương đòi hỏi anh phải lăn xả hơn để gìn giữ chiếc ghế của mình. Từ ngày đó, anh thường đi công tác xa nhà. Có đợt anh vào Sài Gòn suốt 2 năm liền, trong 2 năm đó, anh chỉ về qua nhà đúng 2 dịp Tết Nguyên Đán.

Khi vắng chồng, chị đã rất yên tâm, tin tưởng rằng anh sẽ vì gia đình mà cố gắng. Anh sẽ vì tình yêu mà chung thuỷ với vợ con. Nhưng rồi cuộc sống chẳng như người ta mong muốn. Bởi trong khoảng thời gian đó, anh đã phải lòng một cô gái miền Tây xinh đẹp, giỏi ăn nói và chiều chuộng đàn ông. Anh mới đầu còn lảng tránh, nhưng vì cô ta quá khôn khéo, tấn công quá dữ dội mà anh sa ngã.

Nhưng rồi anh phải đi công tác và bị một cô gái ngọt ngào, xinh đẹp tấn công. Anh đã yêu điên cuồng như chưa từng yêu.

Anh yêu điên cuồng như thể chưa một lần được yêu. Bao nhiêu tiền kiếm được anh dành chiều chuộng cô ta. Chị có gì, cô ta cũng có. Anh cũng không rõ tự lúc nào mua quà anh đều mua cho hai người phụ nữ, đôi khi anh đắn đo liệu mình yêu ai hơn. Nhưng rồi khi nghĩ kỹ anh nhận thấy ai anh cũng yêu, anh không thể để mất ai được.

Trong khi chị thay chồng chăm con, dạy con khôn lớn cũng là lúc anh khiến chị đau lòng nhất. Không ít đêm nhớ chồng chị gọi điện, nhưng anh đều tắt máy, hoặc không nghe máy. Hôm sau chị hỏi, anh kêu là anh bận tiếp khách, mệt quá nên anh ngủ quên mất. Cứ thế, anh dần trở thành kẻ nói dối trắng trợn.

Những dịp lễ Tết người ta chỉ mong được thảnh thơi về đoàn tụ bên gia đình, còn anh dù chị gọi điện hết lần này, lần khác, anh đều tìm cách thoái thác. Thậm chí còn gắt gỏng chị rằng “Anh bận lắm, anh còn kiếm tiền lo cho gia đình em cứ làm như anh sung sướng lắm vậy”.

Chị nói nhiều, nói mãi rồi cái Tết thứ 2 trong đợt công tác anh cũng về. Anh về đưa vợ con đi chơi Tết, rồi đi du xuân. Nhưng chị đâu ngờ rằng, anh vì nhớ nhân tình, yêu cô ta quá nên cũng tìm cách mua vé để cô ta từ Sài Gòn ra đi du lịch cùng.

Chị không hay chuyện nên chẳng nảy sinh một chút nghi ngờ. Những lúc anh nói anh đi dạo, là anh đang trốn chị chạy đến bên cô ta. Đêm đêm khi vợ con say giấc ngủ, anh lại sang phòng cô ta ở kế bên. Mọi chuyện cứ thế, chị trở thành người vợ khờ khạo suốt bao nhiêu năm mà không hay biết.

Khi anh và bồ đã sống với nhau 10 năm, đã có với nhau con riêng, cô bồ gọi điện cho chị, chị mới biết mình bị phản bội. Ảnh minh họa

Cho tới một ngày khi đó, anh đã là giám đốc công ty. Anh không còn phải ngược xuôi bươn chải nữa. Anh ít về Sài Gòn trừ khi có việc gì đó quan trọng, gấp gáp. Hôm đó, chị đang đón con thì nhận được một cuộc điện thoại của một người con gái tự xưng là vợ anh và muốn được nói chuyện với chị. Trong giây phút đó chị vô cùng hoảng hốt.

Chị ngồi đó, nghe từng câu từng lời cô ta nói. Để có đủ bằng chứng cô ta còn chụp ảnh đứa con chung của chồng chị và cô ta rồi gửi cho chị xem. Trong giây phút đó, chị lặng người đi.

Chị đã suy nghĩ rất nhiều trước khi “trừng phạt” kẻ phản bội ấy. Chị đã phân tích những điểm mạnh điểm yếu của anh. Rồi chị tự đặt ra câu hỏi “Ly hôn chị sẽ được gì, mất gì”. Khi suy nghĩ thấu đáo, chị đã nói chuyện với anh, dù chị đã cố gắng, nhưng chị vẫn khóc. Chị không kiềm chế được cảm giác thất vọng đau khổ.

Còn anh chỉ biết im lặng, anh thú nhận với chị và xin ly hôn nếu chị không tha thứ. Anh nói sẽ để lại hết tài sản cho chị và các con, anh sẽ thuê căn hộ mới để sống. Anh nói, anh dằn vặt nhưng anh không biết làm gì khác để bù đắp nỗi đau đớn ấy cho chị và các con.

Chị đã chấp nhận tha thứ cho anh, nhưng chị hiểu rằng đó là vết thương sẽ chẳng bao giờ lành lại được. Dù chị có trái tim ‘thánh nữ’ nhưng chị vẫn đau đớn lắm. Chị biết, chị không thể cấm anh thăm hỏi đứa con riêng anh, và chị cũng không thể theo dõi từng bước chân mỗi khi anh vào Nam.

Cứ thế hơn 10 năm qua, hai vợ chồng chị tuy ngủ chung giường nhưng mỗi người mang một tâm trạng khác nhau. Đôi khi chị cảm thấy bế tắc vô cùng, chi cảm thấy cuộc sống thật tẻ nhạt, dù chị đã cố gắng để chấp nhận thực tế. Nhưng rồi mỗi khi nhìn thấy anh nước mắt chị cứ thế chực rơi xuống...

Thanh Bình

Nguồn: Người đưa tin

Clip hot:

[mecloud]LzwebETeLt[/mecloud]

[mecloud]QQuyTn9eym[/mecloud]