Dòng sự kiện:

Chiếc máy thu âm giấu kín lật tẩy bí mật tày đình của chồng

03:00 12/02/2016
Thế nhưng đến đoạn gần cuối, tôi ngỡ ngàng khi nghe cuộc điện thoại bí mật của chồng với một người đàn bà khác.

Tin liên quan

Tôi lấy chồng đến nay đã được 6 năm. 6 năm, không dài nhưng cũng đủ để cả hai nếm trải đủ mọi cảm giác đắng cay, mật ngọt của cuộc đời.

Tôi đến với anh ấy khi cả hai chưa có gì trong tay, chồng tôi lúc đó chỉ là nhân viên quèn của một cơ quan nhà nước. Lương hai đứa cộng lại khi đó chưa đến 3 triệu đồng. Lúc yêu nhau, bạn bè ai cũng thắc mắc vì sao tôi lại chấp nhận đến với anh ấy khi mà tôi cao ráo, xinh xắn nổi tiếng đại học. Bao nhiêu người theo đuổi, công tử nhà giàu đến cả các đại gia tìm cách tiếp cận nhưng tôi đều từ chối, vậy mà cuối cùng lại mê mẩn một anh chàng nghèo rớt mùng tơi, lại còn chẳng nổi bật gì từ lúc còn ngồi trên ghế giảng đường đến lúc ra trường làm việc.

Ấy vậy mà tôi sống dở chết chở bao lần với cuộc tình này. Nhận lời yêu được 3 tháng thì anh ấy vào nam công tác 2 năm. Vậy là bắt đầu yêu xa. Người ta bảo ở xa nhau thì phải thương yêu, chiều chuộng nhau hơn. Nhưng với tôi lại khác. Một tháng 30 ngày thì đến 14 ngày chúng tôi cãi vã, giận nhau.

Người ta yêu xa thì cưng chiều người yêu, hoặc có giận sẽ xuống nước làm hòa trước nhưng anh ấy lại khác. Anh lạnh lùng cắt đứt mọi liên hệ, kể cả tôi có nhắn tin anh ấy cũng không đáp lại, gọi điện không nghe máy. Tất cả bặt vô âm tín cho đến lúc nào anh hết giận chủ động nhắn tin vài câu lại thôi.

Tôi cũng không thể hiểu nổi vì sao ngày đó mình lại yêu anh mê muội đến thế. Có lẽ cũng bởi vẻ lạnh lùng của anh khác hẳn với những săn đón, theo đuổi của những người khác thu hút tôi.

2 năm yêu xa với biết bao nhiêu lần chia tay, có những lần phải đến vài tháng mới liên lạc lại, vậy mà cuối cùng vẫn đến được với nhau.

Hết đợt công tác, anh về 1 năm thì chúng tôi làm đám cưới. Gia đình hai bên đều chấp thuận và vun vén cho hai đứa dù gia cảnh cũng chẳng khá khẩm gì. Tôi và anh bắt đầu cuộc sống vợ chồng thuê trọ thiếu thốn đủ thứ. Phòng trọ của hai vợ chồng khi đó chỉ có mỗi một cái tủ quần áo bằng nhựa, cái bàn cũ kê tạm để đặt bếp nấu ăn, cái bàn làm việc được đầu tư tốt hơn một chút trị giá gần 1 triệu. Còn giường chưa có, hai vợ chồng nằm ngủ trên tấm nan giường cũ của chủ nhà trọ.

Bạn bè vào chơi dù không nói ra nhưng đứa nào cũng ngạc nhiên với cuộc sống của một đứa hoa khôi thời đại học. Thế mà tôi vẫn sát cánh cùng anh đến tận bây giờ mà không một lời kêu ca gì. Thậm chí còn luôn động viên anh cố gắng hoàn thành tốt nhiệm vụ.

Chồng tôi dù không nói ra nhưng cũng rất buồn vì phải để tôi sống cuộc sống như vậy. 3 tháng sau đám cưới, anh quyết định mày mò làm thêm để kiếm thêm thu nhập. Anh mạo hiểm vay gần trăm triệu đồng để mở một cửa hàng buôn bán, sửa chữa đồ điện tử. Cửa hàng mới mở chẳng có khách, người đến sửa và mua chủ yếu là người quen.

Thế mà sau đó cũng vì người quen mà ngay lần đầu kinh doanh vợ chồng tôi đã bị lừa một vố đau đớn. Tiền đặt cọc gửi đến mấy chục triệu mà họ tắt máy không lấy được hàng. Lần đó, vợ chồng tôi quay cuồng chạy ngược chạy xuôi lo trả nợ. Tối về hai đứa buồn rầu tính toán nợ nần những ai cần trả gấp. Lần đầu tiên anh ấy ôm lấy tôi khóc, tôi cũng khóc theo rồi cố động viên anh cố gắng tìm cách mới.

Sau lần đó, tôi gọi điện về quê nhờ bố mẹ tìm cách vay mượn hàng xóm, vay lãi suất thấp để hỗ trợ anh. Rồi một người cậu của tôi cũng làm trong ngành cơ khí biết chuyện đã chủ động hỗ trợ chồng tôi tìm nguồn hàng và giới thiệu khách đến.

Sau đó, khách đông hẳn. Chồng tôi vì thế cũng hào hứng với việc mới, cứ hễ xong việc cơ quan hoặc khi nào rảnh rỗi là anh lại tranh thủ làm, làm đến quên ăn quên ngủ. Rồi 1 năm sau buôn bán phát triển, anh xin nghỉ việc ở cơ quan về tập trung việc kinh doanh luôn.

Đến bây giờ anh đã là ông chủ của một công ty kinh doanh đồ điện tử, mở được gần 5 chi nhánh ở các tỉnh thành khác. Chúng tôi cũng chẳng phải lo lắng gì nhiều đến vấn đề kinh tế nữa. Anh mua hẳn một căn biệt thự ngay quận trung tâm thành phố, mua cho tôi một xe riêng. Đến bây giờ thì bạn bè không còn dè bỉu, thắc mắc vì sao tôi chọn lấy anh nữa.

Cuộc sống có lẽ sẽ viên mãn nếu như không có ngày tôi đặt máy ghi âm trong nhà để theo dõi cô giúp việc chăm cháu và phát hiện được bí mật của anh.


Tôi không thể ngờ có ngày mình lại rơi vào hoàn cảnh bế tắc như thế này. Ảnh minh họa

Sau 6 năm, chúng tôi mới có một đứa con trai gần 2 tuổi. Ngày nào anh cũng đi tối ngày còn tôi bận việc cơ quan nên giao phó việc chăm nom cháu cho bà cô bên chồng. Thế nhưng, dạo gần đây, ngày nào về cũng thấy cháu ôm chầm lấy mẹ không cho bà bế, thậm chí lúc tôi đi tắm rời tay là cháu khóc ầm lên. Hay sáng ra đi làm cứ thấy mẹ bảo “bye bye” để mẹ đi làm là mặt cháu buồn thiu rồi khóc tủi đòi mẹ ở nhà.

Thấy lạ nên tôi lo lắng bí mật đặt máy ghi âm trong phòng để xem cô ấy có làm gì khiến cháu sợ hay không. Vậy mà kết quả tôi thu được lại đau đớn đến tột cùng. Mới hôm thứ Ba, tôi mang cái máy vừa làm vừa nghe đoạn ghi âm thu được cả ngày thứ Hai. Thấy cô vẫn chăm sóc cháu yêu chiều như thường, chỉ đôi khi cháu tè ra quần bị bà quát mắng là khóc nên tôi yên tâm phần nào.

Thế nhưng đến đoạn gần cuối, tôi ngỡ ngàng khi nghe cuộc điện thoại bí mật của chồng với một người đàn bà khác. “Con khỏe không em. Lâu lắm anh không vào với mẹ con được. Dạo này anh bận quá. Năm nay con có được giấy khen không nhỉ?” Tôi choáng váng không tin nổi. Anh có con với người khác, lại còn đã đi học rồi. Chẳng nhẽ nào, khi hai đứa xa nhau, anh còn qua lại với một người đàn bà khác.

Từ hôm đó đến nay, tôi vẫn chưa nói chuyện với chồng và vẫn âm thầm chịu đựng với những mối nghi hoặc dày vò tâm can. Tôi không thể nào chợp mắt nổi khi cứ lên giường là cuộc điện đó của chồng văng vẳng bên tai.

Tôi cũng không đủ can đảm hỏi anh ấy vì sợ rằng, điều tôi lo sợ là sự thật. Nhưng tôi không thể nào chịu đựng được khi ngày càng mệt mỏi, không thể tập trung làm được việc gì khác. Xin hãy cho tôi một vài lời khuyên lúc này.

Theo Người đưa tin