Dòng sự kiện:

Cô giáo trường nghèo đã làm điều chưa ai làm được vì học sinh thân yêu

13:45 26/02/2018
…Ở nhà được mấy hôm Hương lại lê bước ra đi. Tháng thứ 7, có thêm sân tập thể dục. Tháng thứ 8, có bóng rổ. Tháng thứ 9, có bút chì mới…

Hương sinh ra trong một làng quê nghèo xa xôi hẻo lánh. Những cô gái ở làng cô bất kể xinh hay xấu đều sớm bỏ quê lên thành phố kiếm tiền, nhưng Hương thì không khiến nhiều người khó hiểu vì thực tế Hương là cô gái có nhan sắc nhất nhì ở làng.

Khi biết trường tiểu học ở làng đang thiếu giáo viên, cô đã chủ động xin được dạy không lương. Do kết quả học tập cấp 3 tương đối tốt nên Hương dễ dàng vượt qua kỳ thi sát hạch văn hóa của trường và trở thành một cô giáo thực thụ. Lần đầu tiên bước lên bục giảng, vẻ duyên dáng, xinh đẹp của Hương không khỏi khiến các em ngỡ ngàng. Lớp học của cô luôn tràn ngập tiếng cười. Nói là lớp học nhưng thực tế đó chỉ là một mái nhà tranh che mưa che gió, tường là những cành củi khô ghép lại, bàn học là những phiến đá, gạch xếp thành bục giảng, thứ giá trị nhất có lẽ là chiếc bảng đen được làm bằng gạch sơn đen, phấn không đủ dùng nên thường xuyên phải dùng vôi và bùn thay thế. Chính trong hoàn cảnh khó khăn, thiếu thốn đó, Hương đã dạy chữ và biết bao đạo lý làm người cho các em.    

Đứng trên bục giảng Hương được nhiều học trò yêu mến và cô đã quyết định làm điều mà chưa cô giáo nào làm được (Ảnh minh họa)

Vì học trò cô nhắm mắt đưa chân 

Rồi qua một đêm mưa to gió lớn, mọi tài sản trong lớp học đơn sơ đó bỗng trở nên tan hoang, tiều tụy. Những cô bé cậu bé đều không hiểu chuyện gì đã xảy ra. Thầy hiệu trưởng xuống huyện tìm gặp ông trưởng ban giáo dục để xin tiền tu sửa lớp học nhưng đã phải ra về tay không. Tối về ông gọi Hương đến và nói ông trưởng ban yêu cầu đích thân cô đi mới cấp tiền. Hương lo lắng sẽ làm hỏng việc vì cô chưa bao giờ đi quá xa khỏi làng và cũng chưa từng trải nghiệm nhiều.

Phòng làm việc của ông trưởng ban trông thật bề thế và hào nhoáng. Thấy Hương, ông trưởng ban hồ hởi bắt chuyện, họ nói chuyện trên trời dưới biển. Mãi đến khi trời tối, ông trưởng ban mới chỉ sang một cánh cửa khác và nói với Hương: “Cô vào đây lấy tiền cùng tôi”.

Khi Hương bước vào, cô chỉ nhìn thấy một chiếc giường và cũng trên chiếc giường đó lần đầu tiên cô mất đi cái “ngàn vàng” của mình. Hương đã không khóc bởi trước mắt cô hiện lên hình ảnh những ánh mắt tội nghiệp của các em học sinh không có lớp học, chúng đang trông mong cô. Cô lặng lẽ lê bước về nhà và không nói cho ai biết về nỗi tủi nhục mà cô vừa phải đau đớn trải qua.        

Ngày hôm sau, Hương nói với các em, “Chẳng bao lâu nữa dưới huyện sẽ cho người chở gạch lên để xây một lớp học kiên cố cho chúng ta”.

Mọi người thấy cô giáo thật giỏi khi vừa xuống huyện đã nhận được tài trợ của ông trưởng ban, chỉ có thầy hiểu trưởng chuyện gì đã xảy ra…

Một học kỳ mới bắt đầu, học sinh nghèo nên rất ít người đóng nổi học phí. Số học sinh có thể duy trì đi học càng ngày càng ít. Hầu hết các em đều phải theo bố mẹ đi chăn bò. Trong lòng Hương thấy buồn vô cùng. Khi biết hy vọng của các em đang dần tan thành mây khói, Hương đứng trước gương cởi bỏ hết quần áo và tự hứa thầm rằng sẽ dùng tấm thân của mình để thực hiện ước mơ đi học của các em. Khi biết một số chị em trong làng đều ra ngoài làm nghề kinh doanh “vốn tự có”, cô nhận ra rằng đây chính là con đường kiếm tiền. Cô từ biệt thầy hiệu trưởng, từ biệt bố, từ biệt lớp học đơn sơ lê bước lên chốn đô thị phồn hoa đầy cám dỗ.

Vẻ lộng lẫy của chốn phồn hoa đô thị không mấy làm Hương hứng thú, trong mắt cô luôn phảng phất bóng dáng của lớp học đơn sơ và ánh mắt đầy khát vọng của các em học sinh. Cô bước vào một nhà chứa, nằm trên chiếc giường nhem nhuốc, lần thứ 2 chịu đựng sự giày vò, chà đạp của người đời.

Hương sống rất tiết kiệm. Cô không bao giờ trang điểm cũng như khoác lên mình những bộ quần áo gợi cảm, thế nhưng tình hình kinh doanh của cô lúc nào cũng khá nhất. Vì cướp đi bát cơm manh áo của những cô gái khác nên Hương cũng thường xuyên bị họ đe dọa, hành hạ. Rồi cô phải chuyển sang một nhà chứa khác. Dường như chỉ dưới ánh đèn hồng mờ ảo cô mới nhìn thấy hy vọng. Nhìn bộ mặt khả ố của những vị khách “đáng kính” cô như nhìn thấy nụ cười trong sáng của các em học sinh, nhưng từ trước đến giờ cô không vì thế mà rơi lệ, bởi vì cô là một cô giáo.

Sau khi trừ đi mọi chi phí sinh hoạt, cô gửi toàn bộ số tiền kiếm được về cho thầy hiệu trưởng. Theo lời của Hương, thầy hiệu trưởng đã dùng toàn bộ số tiền vào việc tu sửa, nâng cấp điều kiện học tập của trường. Khi có người hỏi về nguồn gốc số tiền, thầy hiệu trưởng chỉ bảo là tiền trợ cấp từ thiện xã hội. Nhưng rồi cuối cùng mọi chuyện cũng bị người ta phát hiện. Bên bưu điện nói đó là tiền do Hương gửi. Báo chí địa phương biết tin liền nhao nhao đến đòi phỏng vấn cô nhưng Hương tìm mọi lời từ chối vì cô là một gái “bán hoa”. 

Có tiền, trường lớp thay đổi. Tháng thứ nhất mua bảng đen, sửa mái nhà. Tháng thứ 2, mua gỗ đóng bàn ghế. Tháng thứ 3, các em học sinh có sách vở để học. Tháng thứ 4, các em ai cũng có khăn quàng đỏ. Tháng thứ 5, không em nào phải đi chân đất đến lớp. Tháng thứ 6, Hương về làng. Vừa nhìn thấy cô, chúng nhao nhao hò hét: “Cô giáo Hương, cô đã về rồi, cô xinh quá…”. Nhìn những khuôn mặt đầy cảm động của các em, Hương không kìm nổi nước mắt. Trong mắt cô, những tủi nhục và nước mắt suốt nửa năm qua thật giá trị biết bao.

Ở nhà được mấy hôm Hương lại lê bước ra đi. Tháng thứ 7, có thêm sân tập thể dục. Tháng thứ 8, có bóng rổ. Tháng thứ 9, có bút chì mới. Tháng thứ 10, trường có cờ quốc kỳ. Tháng thứ 11, một vị khách do cương quyết không dùng bao nên đã khiến Hương mang bầu. Phá thai xong, Hương trở thành vợ hai của người ta. Nhưng được nửa năm thì do tình hình kinh doanh của người này sa sút nên hắn đã đuổi cô ra khỏi nhà không một xu dính túi. Tủi nhục và buồn, cô muốn về nhà vô cùng nhưng vì nghĩ đến các em học sinh, vì mơ ước muốn xây một lớp học bằng gạch kiên cố, mua 2 chiếc máy tính cho các em vẫn chưa thực hiện được nên Hương lại một lần nữa hạ mình đến cầu cứu ông chồng hờ. Ông này nói không không có tiền nhưng có thể giới thiệu cho cô một mối làm ăn lớn. Một ông khách nước ngoài sẵn sàng trả cô với giá 3 nghìn đô la một đêm. Nhớ lại trận bão năm xưa, Hương buông thõng tấm thân mệt mỏi, kiệt sức của mình lên giường của vị khách nước ngoài.

Cô thề rằng, sau buổi tối ngày hôm nay cô sẽ trở về quê hương, trở về với lớp học sau bao năm xa cách. Nhưng chính trong buổi tối đó, cô giáo Hương đã bị ba người khách nước ngoài to cao lực lưỡng cưỡng dâm đến chết. Trước khi chết cô mới vừa tròn 21 tuổi. Vậy là tâm niệm cuối cùng của Hương đã phải bỏ dở…

Một lễ truy điệu vô cùng trang nghiêm và cảm động đã diễn ra với sự có mặt của thầy, trò và những những người dân tại vùng quê nghèo xa xôi này. Trong lễ truy điệu đó, người ta nhìn thấy cô trong tấm ảnh đen trắng với nụ cười thật giản dị và trong sáng. Trước mặt các em học sinh, thầy hiệu trưởng đã giở cuốn nhật ký của Hương và đọc thật to trong nước mắt. Cô viết: “Một lần bán trinh có thể giúp một em học sinh thất học, một lần làm vợ lẽ có thể mang đến cả nghìn hy vọng…”

Chắc có lẽ không ít người cũng giống như tôi đã khóc khi đọc bài biết này. Từ nay về sau, tôi sẽ không kỳ thị các cô gái “bán hoa” nữa bởi rất có thể trong số đó có những người như Hương. Một cô gái “bán hoa” đầy cao thượng và tự trọng.

Nguồn: Gia đình Việt Nam