Dòng sự kiện:

Duyên nặng tình sâu bao nhiêu cũng đành chào thua những cãi vã và áp lực

10:56 09/02/2017
Bây giờ, tôi chỉ mong ước được ôm anh ngủ một giấc thật ngon, để rồi khi sớm mai tỉnh dậy, anh vẫn ở đấy, ôm lấy tôi thật chặt và không đi đâu nữa... Nhưng sau tất cả, mình lại chẳng thể về với nhau.

Là một đứa con gái cá tính, tôi luôn tự cho rằng mình mạnh mẽ. 2 tháng - là khoảng thời gian ngắn ngủi mà bản thân tôi dành ra để quên anh sau 5 năm yêu nhau. Tôi đã tin rằng mình thực sự quên anh và sống tốt thời gian sau đó.

Tôi "tự cho phép" mình làm những điều điên rồ nhất mà tôi thích và chưa có cơ hội thực hiện khi còn ở bên cạnh anh. Tôi cắt tóc ngắn, tôi xăm hình, tôi đi du lịch một mình... Thỉnh thoảng, tôi lại nhớ anh như điên dại, tôi đem những thứ chứa đầy kỷ niệm giữa tôi và anh ra ngắm và khóc, khóc cho đến khi hết nhớ anh thì thôi.

Tôi và anh vẫn giữ liên lạc với nhau, thỉnh thoảng vẫn nói chuyện đời thường và thỉnh thoảng lại cùng nhau khóc khi ôn lại những kỷ niệm cũ qua những cuộc điện thoại hàng giờ. Cho đến một ngày, anh mời tôi đi ăn và xem phim. Hôm ấy, tôi đã trang điểm thật kỹ vì muốn xuất hiện thật xinh đẹp sau 1 năm chia tay và gặp lại anh.

Khoảnh khắc anh xoay người lại tìm tôi trong rạp phim đông đúc đã làm tim tôi như thắt lại và ngừng đập vài giây - anh vẫn vậy, nở một nụ cười tươi trên môi chào tôi, một nụ cười ẩn chứa bao nỗi niềm. Cảm xúc như vỡ òa, tôi chỉ muốn chạy đến ôm anh thật lâu, thật chặt - nhưng cái ôm ấy đã chẳng thể xảy ra bởi khoảng cách của hai người từng yêu nhau, khoảng cách về thời gian, khoảng cách giữa tôi và anh. Anh vẫn âm thầm quan tâm, chăm sóc tôi như một thói quen, để rồi một lần nữa tôi lại rung động trước anh - người yêu cũ.

Tôi và anh đã từng nắm tay nhau đi suốt một đoạn đường dài đầy hạnh phúc, thử thách và cả nước mắt. Anh từng chở tôi trên chiếc xe đạp bất chấp mệt nhọc, chỉ vì tôi thèm ăn vặt. Tôi cũng từng mua 1 ly trà sữa ở nơi khá xa và chạy đến nhà anh cho thật bất ngờ. Nhưng rồi duyên nặng tình sâu bao nhiêu cũng đành chào thua những cãi vã và áp lực khi cả hai cùng bước vào thế giới của "người trưởng thành".

5 năm mà tôi và anh cùng đi qua, tôi không chắc đó sẽ là 5 năm hạnh phúc nhất suốt cả cuộc đời của cả hai. Nhưng đó là những tháng năm đem lại nhiều cảm xúc, trải nghiệm và cả nước mắt nhất của tuổi trẻ. Anh - chính là cơn mưa rào năm 17 tuổi, là chàng trai mà tôi đã từng yêu thương hết mình.

Nhưng rồi đâu cũng vào đấy, tôi và anh cũng đã chia tay, chẳng còn lấy một cơ hội để quay lại. Dù tình yêu có lớn đến mấy cũng chẳng thắng nổi thời gian, 1 năm xa nhau, tình cảm đã dần nhạt nhòa. Dù thế nào đi nữa, chúng tôi đã chẳng tiếp tục cùng nhau đi tiếp con đường kia.

Bây giờ, tôi chỉ mong ước được ôm anh ngủ một giấc thật ngon, để rồi khi sớm mai tỉnh dậy, anh vẫn ở đấy, ôm lấy tôi thật chặt và không đi đâu nữa... Nhưng sau tất cả, mình lại chẳng thể về với nhau.

Sưu tầm

Nguồn: Gia đình Việt Nam

Thứ năm ,09-02-2017 | 6:51 GMT+7

Duyên nặng tình sâu bao nhiêu cũng đành chào thua những cãi vã và áp lực

Bây giờ, tôi chỉ mong ước được ôm anh ngủ một giấc thật ngon, để rồi khi sớm mai tỉnh dậy, anh vẫn ở đấy, ôm lấy tôi thật chặt và không đi đâu nữa... Nhưng sau tất cả, mình lại chẳng thể về với nhau.

Là một đứa con gái cá tính, tôi luôn tự cho rằng mình mạnh mẽ. 2 tháng - là khoảng thời gian ngắn ngủi mà bản thân tôi dành ra để quên anh sau 5 năm yêu nhau. Tôi đã tin rằng mình thực sự quên anh và sống tốt thời gian sau đó.

Tôi "tự cho phép" mình làm những điều điên rồ nhất mà tôi thích và chưa có cơ hội thực hiện khi còn ở bên cạnh anh. Tôi cắt tóc ngắn, tôi xăm hình, tôi đi du lịch một mình... Thỉnh thoảng, tôi lại nhớ anh như điên dại, tôi đem những thứ chứa đầy kỷ niệm giữa tôi và anh ra ngắm và khóc, khóc cho đến khi hết nhớ anh thì thôi.

Duyen nang tinh sau bao nhieu cung danh chao thua nhung cai va va ap luc

Tôi và anh vẫn giữ liên lạc với nhau, thỉnh thoảng vẫn nói chuyện đời thường và thỉnh thoảng lại cùng nhau khóc khi ôn lại những kỷ niệm cũ qua những cuộc điện thoại hàng giờ. Cho đến một ngày, anh mời tôi đi ăn và xem phim. Hôm ấy, tôi đã trang điểm thật kỹ vì muốn xuất hiện thật xinh đẹp sau 1 năm chia tay và gặp lại anh.

 

Khoảnh khắc anh xoay người lại tìm tôi trong rạp phim đông đúc đã làm tim tôi như thắt lại và ngừng đập vài giây - anh vẫn vậy, nở một nụ cười tươi trên môi chào tôi, một nụ cười ẩn chứa bao nỗi niềm. Cảm xúc như vỡ òa, tôi chỉ muốn chạy đến ôm anh thật lâu, thật chặt - nhưng cái ôm ấy đã chẳng thể xảy ra bởi khoảng cách của hai người từng yêu nhau, khoảng cách về thời gian, khoảng cách giữa tôi và anh. Anh vẫn âm thầm quan tâm, chăm sóc tôi như một thói quen, để rồi một lần nữa tôi lại rung động trước anh - người yêu cũ.

Duyen nang tinh sau bao nhieu cung danh chao thua nhung cai va va ap luc

Tôi và anh đã từng nắm tay nhau đi suốt một đoạn đường dài đầy hạnh phúc, thử thách và cả nước mắt. Anh từng chở tôi trên chiếc xe đạp bất chấp mệt nhọc, chỉ vì tôi thèm ăn vặt. Tôi cũng từng mua 1 ly trà sữa ở nơi khá xa và chạy đến nhà anh cho thật bất ngờ. Nhưng rồi duyên nặng tình sâu bao nhiêu cũng đành chào thua những cãi vã và áp lực khi cả hai cùng bước vào thế giới của "người trưởng thành".

Duyen nang tinh sau bao nhieu cung danh chao thua nhung cai va va ap luc

5 năm mà tôi và anh cùng đi qua, tôi không chắc đó sẽ là 5 năm hạnh phúc nhất suốt cả cuộc đời của cả hai. Nhưng đó là những tháng năm đem lại nhiều cảm xúc, trải nghiệm và cả nước mắt nhất của tuổi trẻ. Anh - chính là cơn mưa rào năm 17 tuổi, là chàng trai mà tôi đã từng yêu thương hết mình.

Nhưng rồi đâu cũng vào đấy, tôi và anh cũng đã chia tay, chẳng còn lấy một cơ hội để quay lại. Dù tình yêu có lớn đến mấy cũng chẳng thắng nổi thời gian, 1 năm xa nhau, tình cảm đã dần nhạt nhòa. Dù thế nào đi nữa, chúng tôi đã chẳng tiếp tục cùng nhau đi tiếp con đường kia.