Dòng sự kiện:

Nhật kí 16 tiếng đi đẻ kinh hoàng đúng ngày 27 Tết của bà mẹ ở Vũng Tàu

Hôm nay là 27 Tết, kỷ niệm ngày đi đẻ kinh hoàng của mình ùa về từ 27 Tết năm ngoái.

Kỉ niệm ngày đi đẻ trải qua 16 tiếng đau đớn từ lúc vào viện cho đến khi hoàn tất mọi việc qua giọng kể chân thực và đầy cảm xúc của chị Thúy Vân (hiện đang sinh sống tại Vũng Tàu) đã thu hút hàng nghìn lượt yêu thích trên một hội nhóm mạng. Với chị, lần sinh con đầu lòng - bé Sushi -trong ngày sát Tết thực sự là kí ức kinh hoàng bởi không chỉ đau đẻ lâu mà chị còn phải trải qua những giây phút hoảng hốt khi nằm trên bàn đẻ mà không thấy tim thai con, rồi hai lần phải khâu tầng sinh môn vì không cầm được máu.

Cùng theo dõi câu chuyện sinh nở của chị Thúy Vân để hiểu thêm sự hy sinh của những người mẹ.

1h sáng 27 Tết năm ngoái, đang nằm lướt face thì nghe tiếng "bụp" phía dưới, tưởng con đạp nhưng không phải, bụp như quả bóng bay bị vỡ ấy, mấy phút sau thì bỗng thấy nước tuôn ào ào xuống đệm. Mình hoảng hốt bật dậy hét "Anh ơi em vỡ ối rồi. Chồng mình đang ngủ cũng hốt hoảng tung chăn dậy. Mình không kịp tắm rửa gì, vừa đóng bỉm vào thì ướt đẫm cả bỉm, ối tuôn ra xối xả khắp nhà. Chồng thì miệng lập cập trấn an vợ bình tĩnh nhưng tay chân run lẩy bẩy, cầm cái này vơ cái kia cuống cả lên, hình như vơ nhầm cả cái chảo. Mình gọi taxi rồi chồng vẫn gọi thêm cái nữa. Lúc này mình chưa đau mà khi taxi đến em gái với chồng dìu mình như dìu con bệnh.

Bé Sushi chào đời vào đúng ngày 27 Tết năm 2017.

Viện cách nhà gần 30 cây, vừa đi mình vừa lo đẻ giữa đường, không thấy con đạp càng lo hơn, em gái và bạn mình chỉ bị rỉ ối thôi còn phải mổ cấp cứu nên mình nghĩ mình cũng ăn mổ luôn rồi. Chồng thì cầm tay xoa xoa, em gái chốc chốc liếc mình với ánh mắt cực kỳ lo lắng. Anh tài xế thì đi với "tốc độ bàn thờ" vì anh bảo anh không biết đỡ đẻ.

Đến viện vừa đi vừa phải nín dưới, díu 2 chân vào với nhau vì sợ rớt con, lên đến phòng khám tận tầng 7, thấy bác sĩ, mình liền mếu máo "Chị ơi em vỡ ối rồi, mổ cho em với". Chị quát mổ cái gì mà mổ, đau chưa, mình bảo chưa, chị quát: "Chưa đau thì bình tĩnh, không sao đâu, còn lâu nữa mới đẻ". Vào khám trong lần 1, chị phán chưa mở phân nào nhé, chờ bao giờ có cơn đau 5 phút 1 lần mới đẻ.

Thay váy đẻ của bệnh viện vào, 1m50 nặng 46kg nên váy xách lên tận cổ vẫn dài, buộc hết cỡ mà đang đi tụt 1 phát xuống mắt cá, thế là 1 tay túm váy, 1 tay ôm bụng lết vào phòng chờ. Trong phòng lúc này có 2 người đang nằm, 1 chị thì ngáy như sấm, 1 chị thì mồm cứ suýt xoa như ngậm ớt. Mình thấy mình khỏe thế, chẳng đau tí nào, nghĩ đi đẻ cứ như đi chơi sướng thật. Chốc chốc mình lại đi thay bỉm vì ối vỡ tí lại nặng bỉm.

Sau đó cứ 2 tiếng mình được nghe tim thai 1 lần, đến 5h bụng bắt đầu âm ỉ. 7h sáng bụng đau theo từng cơn dài, khám trong lần 2, bác sĩ bảo mở 2 phân rồi nhé, về giường nằm chờ tiếp. Ối thì thi thoảng ộc ra mà con vẫn im re. Họ hàng bắt đầu thi nhau gọi từ 7h sáng đến 10h trưa vẫn chưa chịu đẻ. 12h trưa mình bắt đầu đau, mặt co dúm như quả táo tàu nên được chuyển vào phòng chờ chuyển dạ, trong này gần chục bà cứ vào rồi lại sang phòng đẻ luôn càng làm mình sốt ruột.

2h30 phút cơn đau dồn dập hơn, 2 tay bấu chặt vào thành giường, mồm nghiến răng nghiến lợi kèn kẹt. Mình không nằm trên giường được nữa mà quỳ hẳn xuống sàn rên rỉ, mấy cô y tá thấy hỏi đau lắm chưa, mình bảo đau lắm rồi, lại lết sang khám trong, mới mở có 6 phân. Mình hết chịu nổi rồi cầu xin "Chị ơi cho em đẻ đi. Em không chịu nổi nữa rồi. Em vào đây từ 1h đêm qua rồi". Chị y tá nhìn mình thương hại bảo "Ừ thì đẻ".

Hiện tại, Suhi đã được hơn 1 tuổi.

Lúc bước vào phòng đẻ cảnh tượng mới hãi hùng và ám ảnh làm sao, gần chục bà đẻ đang nằm dạng chân trên bàn, máu me, la hét um sùm. Lúc đấy mình nghĩ đến lời khuyên của các mẹ dù đau mấy cũng không được hét vì sẽ mất sức. Cuối cùng mình là người hét to nhất phòng.

Một chị tiến đến bảo mình leo lên đi. Mình được chị ưu ái thò cả bàn tay vào nong cho cái tử cung mới mở 6 phân cho đến khi mở hết, đau lên đến 9 tầng mây, cái cảm giác như phanh con gà ra vậy. Chị bảo rồi, 10 phân rồi nhé.

Nằm chờ được 1 lúc mình bắt đầu có cơn rặn. Bác sĩ bắt mình co đầu gối lại, 2 tay ôm lấy chân để có đà rặn, mình hét a a, không ra, chị ấn ấn bụng mình 1 lúc. Lúc sau lại có cơn rặn, mình lại ôm gối hét, con vẫn không ra, lại đo tim thai, lại dằn bụng, lại rặn mà vẫn không đẻ được. Mình đau và mệt quá nên lả đi, bỗng tim thai mất, đo tìm kiểu gì cũng không thấy. Mình hoảng, bác sĩ cũng hoảng, bảo em bình tĩnh thở nhẹ nhàng thôi xong chạy đi kéo máy thở oxi đặt vào mặt. Rồi có thêm 3 bác sĩ khác chạy đến, người thì dằn bụng nhấn cho con xuống (dằn đau quá về sau bụng mình tím cả tháng không hết), người thì khám tử cung, người thì tìm tim thai, có bác thì quát mình hét vừa thôi, không còn sức mà rặn đâu.

Rồi mình nghe tim con đập và tiếng bác sĩ hét đầu bé sắp ra rồi, rặn mạnh lên, mình hét to, mắt nổ đom đóm và tối sầm mặt mũi, mình rặn mạnh hết sức. Lúc đấy cảm giác cửa mình bị rách ra làm đôi, nóng bừng, đang định dừng lại thở thì bị quát đầu con ra được 1 nửa rồi, rặn mạnh lên không con bị ngạt bây giờ. Nghe thế mình sợ quá nên hét 1 hơi và xoẹt, mình bị rạch 1 phát, đầu bé được lôi ra, rồi cả người con được lôi ra khỏi bụng mới nhẹ nhõm làm sao. Nhìn con bé xíu, cả người tím nhợt nhạt, tay chân nhăn nheo mà mình muốn khóc.

Qua giai đoạn hạnh phúc vỡ òa đó thì đến giai đoạn khâu. Bác sĩ khâu kim và kéo chỉ phát nào biết phát đó. Mình cứ luôn mồm hỏi sắp xong chưa chị ơi, em đau quá. Chị bảo sắp xong rồi, còn mũi nữa thôi. Mũi nữa của chị lại kéo dài thêm mũi khác, mãi mới xong.

Chị Thúy Vân tâm sự: "Qua rồi mới thấy mình mạnh mẽ thật. Nằm nhìn con bé xíu bên cạnh, mọi đau đớn đã trải qua bay đi hết".

Xong xuôi mình thở phào ôm con và nằm chờ đẩy ra phòng hồi sức, lúc này là 3h hơn. Tưởng vậy là xong, đang nằm cho con bú những giọt sữa non quý giá đầu đời thì 1 chị bác sĩ khác chạy ra, vạch váy mình lên khám và bảo "không cầm được máu rồi". Mình và chồng tái mặt, chị đuổi chồng ra ngoài và đẩy mình vào căn phòng cuối cùng cuối dãy, trong này phòng lạnh toát, vắng tanh chứ không ồn ào như phòng đẻ. Lần này khâu sống, đau gấp đôi lần 1, mình nắm chặt tay, nhắm mắt, nghiến răng chịu đựng những mũi kim đường chỉ đâm sâu vào từng thớ thịt. Mãi rồi cũng xong. Chập choạng tối, 2 vợ chồng mới lại gặp nhau, mừng mừng tủi tủi, nhìn anh lúc đó mệt mỏi và tội nghiệp vô cùng. Cuối cùng mình cũng lên được đến phòng hồi sức. Kết thúc 16 tiếng đi đẻ kinh hoàng.

Qua rồi mới thấy mình mạnh mẽ thật. Nằm nhìn con bé xíu bên cạnh, mọi đau đớn đã trải qua bay đi hết. Giờ bé nhà mình được 1 tuổi rồi, biết mẹ vất vả sinh ra mình nên bé rất thương và tình cảm với mẹ, chỉ cần mình khóc, rơi 1 giọt nước mắt, bé sẽ đến ôm mình, nằm im an ủi mẹ.