Dòng sự kiện:

Nỗi sợ hãi của bé gái bị kỳ thị vì nhiễm HIV

13:36 30/10/2018
Nhiều người thường nghĩ HIV/AIDS là căn bệnh vô phương cứu chữa.

Do vậy, nỗi khiếp sợ trước một căn bệnh không có thuốc chữa là chính đáng, thế nhưng nếu nỗi khiếp sợ ấy đẩy những đứa trẻ vô tội vào một cuộc sống tối tăm, bị ghẻ lạnh, bị cô lập… thì nỗi sợ hãi ấy đang giết chết tình người.

Nỗi sợ hãi của bé gái bị kỳ thị vì nhiễm HIV

(Ảnh minh họa)

Như bao đứa trẻ có HIV tôi gặp, Lan (tỉnh Sơn La) - một bé gái mồ côi cha mẹ vì HIV toát lên một vẻ mạnh mẽ, kiên cường thậm chí khá lỳ lợm. Thế nhưng khác với vẻ lạnh lùng ban đầu, chỉ sau vài câu hỏi han, Lan bất ngờ yếu đuối òa khóc ấm ức trong nỗi sợ hãi khiến tôi ngỡ ngàng khi được chúng tôi hỏi vì sao em nghỉ học.

Trong suốt cuộc nói chuyện, người bà đứng bên cạnh em cũng thương cháu mà nước mắt rơi lã chã. Bà già yếu thương em vô cùng nhưng cũng bất lực. Thấy cháu nghỉ học, bà sợ cháu bà không được đi học, nhưng bà còn sợ cháu bà đến lớp bị kỳ thị hơn cả nỗi sợ không biết chữ. Ở trường đã vậy, ở làng bản mọi người cũng xa lánh em. Những ngày mới nghỉ học, Lan ở nhà giúp ông bà, cậu mợ chăn trâu nhưng không ai cho con đi chăn trâu cùng Lan,  em lầm lũi làm gì cũng một mình, trong khi các bạn đi học thì em chỉ loanh quanh làm việc ở nhà. Dần dần năm tháng qua đi, trẻ em trong làng không xa láng nhưng cũng không quá thân thiết với em. Lan vẫn không có đủ dũng cảm để quay trở lại lớp học.

Một đứa trẻ phải bị kỳ thị đến mức nào mới sợ hãi như vậy? Ở một nơi xa xôi như thế, nỗi sợ hãi “căn bệnh thế kỷ” đã dồn hết lên một đứa trẻ thơ không thể và không biết làm thể nào để tự bảo vệ chính mình ngoài cách bỏ chạy khỏi lớp học, khỏi bạn bè và trốn không tiếp xúc với xã hội để tránh những tổn thương tâm lý.

Nghèo đói càng khiến người ta sợ bệnh tật hơn và sự sợ hãi ăn sâu là tâm trí những người dân ở đây. Những đứa trẻ sinh ra đã bị lây nhiễm HIV từ bố mẹ tất nhiên trở thành những đối tượng bị kỳ thị nhiều nhất vì chúng không tự bảo vệ được mình như người lớn, chúng không thể đi làm ăn xa để trốn tránh, thậm chí có những đưa mất cả bố và mẹ vì HIV/AIDS phải sống với ông bà, họ hàng.

Vậy là có một sự thật đau lòng rằng những đứa trẻ mất cha mẹ vì HIV kia nếu còn ông còn bà thì sẽ may mắn vẫn được sống cùng gia đình, nhưng vẫn có những đứa trẻ ngoài kia một mình bơ vơ sợ hãi với bệnh tật, tủi hờn vì bị kỳ thị, xa lánh. Có lẽ, không chỉ căn bệnh HIV/AIDS đang giết chết em từng ngày, mà chính thái độ của người thân, của cộng đồng mới là điều đang khiến em yếu đi, mất dần sự sống.

Nguồn: Gia đình Việt Nam