Dòng sự kiện:

Tôi bị chồng đuổi ra khỏi nhà vì bát nước mắm không có ớt

03:00 07/02/2016
Vừa nhìn thấy tôi đặt bát nước mắm xuống bàn, chồng tôi quăng đũa và đứng lên quát lớn: “Đồ mất dạy, mày định trêu tao à! Mày lấy nước mắm và không có ớt là có ý gì đây?”.

Tin liên quan

Tôi lấy chồng đến nay đã được 4 năm nhưng lúc nào tôi cũng cảm thấy cuộc sống như địa ngục khi phải sống cùng một người chồng kỹ tính, khó tính đến bệnh hoạn.

Chồng tôi là một kỹ sư về công nghệ thông tin. Anh có công ty riêng. Chúng tôi gặp nhau trong một lần đi dự sinh nhật một người bạn. Năm đó tôi đã 27 tuổi và nói như mọi người là “sắp ế” …

Quen và yêu anh được chừng một năm thì chúng tôi bàn tới chuyện kết hôn. Bố mẹ tôi rất mừng vì anh cao lớn, đẹp trai lại có công việc tốt. Còn bố mẹ anh cũng quý tôi vì nết ngoan hiền và có học thức. Đám cưới diễn ra trong niềm vui trọn vẹn của hai gia đình. Cưới xong, chúng tôi ở riêng. Tôi gần như không phải làm dâu ngày nào nhưng trời ơi, kể từ những ngày đầu chung sống cho đến nay, tôi phải khốn khổ vì có một ông chồng gia trưởng, khó tính.


Vừa nhìn thấy tôi đặt bát nước mắm xuống bàn, chồng tôi quăng đũa mạnh trên bàn và đứng lên quát lớn: “Đồ mất dạy, mày định trêu tao à! Mày lấy nước mắm và không có ớt là có ý gì đây?”. Ảnh minh họa

Chồng tôi là người rất giỏi kiếm tiền, ngoài tiền lương ở công ty anh còn có nhiều khoản thu từ các dự án bên ngoài. Ấy vậy nhưng có ai giống nhà tôi, bản thân tôi làm vợ mà không hề biết chồng mình kiếm được bao nhiêu tiền, tôi chỉ biết được thông tin chồng tôi kiếm được nhiều tiền từ bạn bè, đồng nghiệp của anh ấy. Anh không bao giờ nói cho tôi biết, anh kiếm được bao nhiêu tiền, anh sử dụng tiền ra sao, gửi ở đâu...

Trước đây, anh thậm chí còn không hề đưa tiền lương cho tôi chi tiêu trong gia đình mà mặc tôi phải tự xoay xở dù anh biết lương của nhân viên văn phòng như tôi chỉ có 4 triệu đồng/ tháng. Sau này tôi đấu tranh rất nhiều và khi có thêm con nhỏ anh ấy mới chịu đưa cho tôi 2 triệu mỗi tháng.

Ai nhìn vào cũng nói tôi sướng vì chồng giỏi kiếm tiền, nhưng có ai biết được rằng tôi đang phải chạy từng bữa ăn hàng ngày, phải chắt bóp chi tiêu và nhận làm thêm này nọ để mua sắm cho con.

Không đưa tiền cho vợ nhiều, nhưng anh ấy lại quản lý hết mọi chi tiêu, tiền bạc trong gia đình. Ngày nào anh cũng bắt tôi phải ghi lại toàn bộ mọi chi tiêu trong gia đình từ tiền mua muối, đến tiền mua rau và thi thoảng buổi tối anh lại mở sổ đó ra ngồi cộng cộng trừ trừ và sẵn sàng mắng tôi sa sả chỉ vì một khoản chi nào đó bất hợp lý. Có hôm anh còn gọi tôi là đầu đất chỉ vì tôi lỡ mua phải 3kg củ đậu bị hỏng.

Nhiều khi tôi giật mình nghĩ nếu bây giờ có chia tay, tôi cũng chỉ có hai bàn tay trắng ra đi, có bao nhiêu tôi đã dồn hết cho chồng con rồi. Còn anh kiếm tiền trời biển ở đâu tôi không biết nhưng hiếm khi tôi thấy chi gì cho gia đình ngoài việc mua sắm mấy đồ điện tử…

Là một người rất gia trưởng nên quan điểm của anh về mọi việc rất cứng nhắc. Anh quan niệm rằng, đàn ông chỉ lo đi kiếm tiền, còn mọi việc trong gia đình, từ việc nhà, đến việc chăm sóc con cái, nuôi dạy con, quan hệ đối nội đối ngoại… đều là việc của đàn bà. Vậy nên ngoài thời gian đi làm, anh mặc sức đi chơi, nhậu nhẹt thâu đêm suốt sáng với bạn bè. Hồi tôi có bầu, ốm nghén đến mức ngửi thấy mùi thức ăn là nôn thốc nôn tháo nhưng anh thản nhiên đi nhậu với bạn đến gần sáng. Anh không bao giờ anh quan tâm xem giờ này tôi ở đâu, làm gì, có khỏe không.

Kể từ ngày lấy nhau, chồng tôi chưa bao giờ mua nổi bất kỳ một thứ gì tặng tôi, nhưng thi thoảng trong cơn nóng giận anh lại còn hủy hoại tài sản của tôi. Đã hai lần anh ấy đập điện thoại của tôi. Và những hộp đồ trang điểm thì từng nhiều lần bị bay vào thùng rác chỉ vì tôi sắp xếp không theo đúng ý anh.

Đi chơi thì thôi, về nhà anh lại soi xét mọi việc làm của tôi như thể một ông bố khó tính. Hôm nào về mà thấy nhà bẩn tí hay không ưng í gì là anh la mắng ngay. Những lúc đó câu cửa miệng anh dành cho tôi luôn là những từ tôi xấu hổ không dám kể với ai như “Đồ ngu, đồ điên, dở hơi ăn cám lợn, đầu đất, loại người gì mà ngu thế...”. Tôi nhiều lần bảo anh rằng, giờ con cái lớn, anh nói những câu đó sẽ khiến con cái nó học theo nhưng anh bảo ngay rằng cứ nói để nó tránh “những cái ngu” giống mẹ. Tôi nhẫn nhịn vì con nhưng đến sự việc tối nay thì tôi không sao chịu nổi nữa.

Tối nay, khi cả nhà đang ăn cơm tối, chồng hất hàm về phía tôi bảo: “Lấy bát nước chấm ra đây”. Tôi đứng lên mang bát nước chấm ra nhưng quên không cho vài lát ớt vào trong đó. Vậy là vừa nhìn thấy tôi đặt bát nước mắm xuống bàn, chồng tôi quăng đũa mạnh trên bàn và đứng lên quát lớn: “Đồ mất dạy, mày định trêu tao à! Mày lấy nước mắm và không có ớt là có ý gì đây?”. Sẵn đang bực bội trong người, tôi đanh thép đáp lại: “Muốn ăn ớt thì đi mà lấy. Tôi làm vợ chứ không phải osin nhá. Anh coi thường tôi vừa thôi”.

Tôi vừa dứt lời thì chồng tôi nhảy phắt ra khỏi ghế, tiến đến gần tôi, một tay anh túm lấy tóc tôi, một tay anh giang thẳng, tát mạnh vào mặt tôi. Sau đó, anh kéo và đẩy tôi ra khỏi cửa. Anh vừa khóa cửa vừa bảo anh không cần loại vợ như tôi, nên cút ra khỏi nhà anh mặc cho con gái tôi khóc thét đòi mẹ.

Không muốn khiến bố mẹ đau lòng, tôi phải đến ở nhờ nhà cô bạn độc thân. Bạn tôi thì khuyên hãy bỏ qua mọi chuyện vì con cái nhưng tôi không chắc mình sẽ chịu đựng được cả cuộc đời với người chồng như này. Tôi không biết nên làm thế nào với cuộc sống hiện tại. Hãy cho tôi lời khuyên?

Theo Người đưa tin

Video hot: [mecloud]SKvp38KJ7h[/mecloud]