Dòng sự kiện:

Vợ chồng lương tháng gần 20 triệu không dám mơ mua nhà

02:00 25/09/2016
Ấy vậy mà, vợ chồng cô bạn tôi, làm ở Hà Nội, tháng thu nhập của cả hai chưa được 2 chục triệu lại cứ tính toán tiết kiệm mua nhà, mua chung cư.

Biết rằng, bây giờ, việc mua một căn chung cư nhỏ không phải là chuyện dễ dàng nhưng cũng không phải quá khó nếu đi vay mượn, vay lãi ngân hàng. Chỉ là, chuyện đó sẽ khiến nợ nần chồng chất và luôn có cảm giác bất an, lúc nào cũng lo lắng trả nợ. Ngồi trên đống nợ khác gì ngồi trên đống lửa, có nhà ở mà sống không an phận thì đúng là, mệt mỏi càng mệt mỏi hơn, thà đi thuê nhà còn hơn.

Tôi và chồng thu nhập không cao, vợ chục triệu, chồng cũng từng ấy, nhưng chưa bao giờ dám nghĩ đến chuyện mua nhà. Nhiều người động viên bảo cứ mua đi, bố mẹ, anh chị em khắc ủng hộ rồi vay mượn thêm trả dần. Đó là họ nghĩ tôi có nhiều tiền, tiết kiệm được nhiều. Ví như các cụ ở quê thì luôn nghĩ, con cái làm lương 2 chục triệu tháng thế nào chả để được chục triệu, trừ tất cả các khoản nhà cửa, điện nước. Tôi phải cố giải thích với bố mẹ về việc mình không có tiền mà bố mẹ vẫn không tin.

Bố mẹ chồng thì có chuyện gì cũng lôi vợ chồng tôi ra để nói chuyện tiền nong và trách nhiệm. Kiểu như các con ở trên thành phố, lương như thế là quá cao so với anh chị em ở quê, nên có gì cũng hai vợ chồng tôi phải hỗ trợ nhiều hơn. Nghĩ mà buồn. Ở thành phố 2 chục triệu có khi cũng chỉ bằng ở quê 5 triệu mà thôi.

Tôi cảm thấy buồn vì lúc nào bố mẹ cũng quy trách nhiệm hết lên đầu hai đứa con ở thành phố. Mà ở thành phố là đi thuê trọ chứ làm gì có nhà như bố mẹ ở quê, dùng nước quê, điện giá nhà nước… (Ảnh minh họa)

Nhưng bố mẹ chồng nào có hiểu cho tôi. Cứ nghĩ vợ chồng tôi lắm tiền lại ki bo. Tính như các cụ ở quê thì vợ chồng tôi, lương hai chục triệu tiêu gì cho hết.

Bố mẹ có hiểu đâu, tăm cũng phải mua, tiền thuê nhà tiền điện nước là khoản nặng nhất. Rồi chưa kể chuyện thăm hỏi biếu xén, liên hoan, tiệc tùng, sinh nhật, bạn bè, cưới xin. Bố mẹ bảo sinh nhật thì sao phải phong bì này nọ. Ăn uống thì đáng mấy nhưng bố mẹ có hiểu, ăn uống ở thành phố, sinh nhật tiệc tùng ở đây khác ở quê thế nào không?

Tôi cảm thấy buồn vì lúc nào bố mẹ cũng quy trách nhiệm hết lên đầu hai đứa con ở thành phố. Mà ở thành phố là đi thuê trọ chứ làm gì có nhà như bố mẹ ở quê, dùng nước quê, điện giá nhà nước…

Một tháng, hai vợ chồng tiết kiệm cũng phải tiêu gần hết, có tháng thì hết sạch bách chẳng còn xu nào mà tiết kiệm. Bạn bè cứ hỏi vay tiền, nói không có thì họ nghĩ mình ki bo, nói có thì lại phải đi vay mượn thêm. Nhiều khi buồn phiền vô cùng vì có tiếng mà chẳng có miếng.

Mệt mỏi nhất là về quê, các cụ lại nói câu ‘sao các cháu không mua cái nhà mà ở cho rộng rãi, có tiền để làm gì, nó mất giá ra’. Tôi chỉ biết cười đau đớn trong lòng. Có tiền thì tôi đã mua nhà đâu đến nỗi đi thuê nhà trọ cho chật chội? Có ai không mong lấy được người chồng giàu, có ai không mong gia đình giàu có, sống sung sướng? Đúng là cái phận khổ, mang tiếng ở thành phố, lương có con số hàng chục nhưng mà có ai thấu hiểu được cái sự tốn kém của cuộc sống chốn thành thị. Trong người không có nổi 100 triệu thì nói gì đến việc mua nhà. Đó là chưa kể lúc ốm đau, bệnh tật, không có tiền dự phòng thì tính thế nào?

Tôi làm sao mơ đến chuyện mua nhà khi trong người chưa có nổi vài trăm triệu. Nếu tôi có được vài trăm triệu, thì còn dám mơ chứ chưa dám thực hiện. (Ảnh minh họa)

Không ở trong chăn thì không biết chăn có rận. Các cụ không bao giờ hiểu được hoàn cảnh của con cái. Cứ nghĩ lương lên tới con số hàng chục là to tát, là lắm tiền. Có ai hiểu được hoàn cảnh khó khăn của những người đồng cảnh ngộ. Tôi cảm thấy mệt mỏi, chán nản vì suy nghĩ của những người làm cha, làm mẹ với con cái mình, nhất là các cụ ở quê…

Tôi làm sao mơ đến chuyện mua nhà khi trong người chưa có nổi vài trăm triệu. Nếu tôi có được vài trăm triệu, thì còn dám mơ chứ chưa dám thực hiện. Đằng này mơ còn không dám thì còn dám nói đâu xa xôi…

Thế mà không hiểu sao, những người bạn của tôi, rất nhiều, họ nói, họ có thể mua được nhà khi lương hai vợ chồng chưa được đến 2 chục triệu. Tôi thề là không thể nghĩ ra, họ tiết kiệm kiểu gì, tiêu pha kiểu gì để có thể làm được điều kinh khủng như vậy… Hay là họ có tiền tiết kiệm trước rồi, hay là bố mẹ họ giàu, hay là họ may tiền gần bằng ngôi nhà?

Còn tôi, nếu xác định cứ mức lương như thế này thì cả đời sẽ vẫn chỉ dám ở nhà thuê…

Theo Khám Phá

Nguồn: Gia đình Việt Nam

Xem thêm: