Dòng sự kiện:

Yêu chồng người ta

Theo Dân trí
15:00 02/04/2017
Tôi năm nay đã hơn ba mươi tuổi, sự nghiệp có, nhan sắc có nhưng vẫn còn độc thân. Lý do tôi chưa lập gia đình là vì đã lỡ dành quãng thanh xuân của mình cho một người đàn ông đã có vợ.

Nhiều người sẽ lại chửi tôi rằng “ngu thì chết”. Tôi cũng biết tôi dại dột, ngu khờ, bị bố mẹ bạn bè nói nhiều nên cũng quen rồi. Trước nay tôi vẫn luôn cho rằng, yêu đương vốn có lý lẽ riêng của nó.

Lần đầu tiên tôi gặp anh là khi tôi đang bị thất tình. Hôm đó tôi uống chút rượu rồi trèo lên lan can cầu ngồi không chút sợ hãi. Lúc đó tôi không biết sợ có lẽ là vì do đã có chút men say. Nhưng anh ấy thì tưởng tôi có ý định tự tử. Anh ta kéo tôi xuống, dùng đủ lời lẽ chửi tôi một trận vì tội hèn nhát “không dám sống”. Tôi không biết anh ta là ai, nhưng thấy người lạ mắng mình cũng tủi thân thế là òa lên khóc.

Người ta nói, ấn tượng đầu tiên là điều quan trọng nhất. Ấn tượng của tôi lần đầu tiên để lại trong anh có lẽ là như vậy, chẳng tốt đẹp gì. Chúng tôi quen nhau sau lần đó, rồi sau này mới biết hai đứa cơ quan gần nhau. Những lúc rảnh rỗi có thể mời nhau một ly cà phê gần cơ quan, nói chuyện đời, chuyện người.

Anh hơn tôi năm tuổi, có vợ và một nhóc rồi. Người đàn ông đã có gia đình vẫn luôn chín chắn và tâm lý hơn những chàng trai chưa vợ. Có lẽ đó là lý do nhiều cô gái dẫu biết đàn ông đã có gia đình rồi vẫn lao vào như con thiêu thân. Bởi họ có kinh nghiệm về phụ nữ rồi, nắm được điểm yếu của phụ nữ rồi nên rất biết lấy lòng.

Tôi lúc đầu chỉ là yêu thầm, vì nghĩ anh ấy có vợ rồi, đâu còn chỗ cho tôi nữa. Nhưng những thứ ta nghĩ mình khó có được lại luôn là những thứ ta thèm muốn. Tôi tìm cớ gặp gỡ anh, nhờ vả anh. Lúc đầu anh có vẻ ngại nên tìm cách tránh mặt. Nhưng đàn ông đúng là rất hay “cả nể” hay là đúng như người ta nói “mèo không chê mỡ”. Chúng tôi bí mật qua lại với nhau. Ngày qua ngày, tháng qua tháng, năm qua năm, tuổi thanh xuân của tôi qua đi thầm lặng.

Có đôi lúc ngồi nghĩ lại tôi bỗng thấy giật mình hoảng sợ. Tôi yêu anh, tôi được gì? Không tương lai, không danh phận, giấu giấu diếm diếm mất cả tự do. Cái tôi có, có chăng là sự day dứt đối với một người phụ nữ và một đứa trẻ. Cái tôi có, sẽ là sự dè bỉu khinh miệt của người đời nếu chuyện này lộ ra. Có nên duy trì, có đáng đánh đổi?

Người ta yêu thì hạnh phúc, còn tôi thì lại yêu trong nơm nớp khổ đau. Vì tôi đến sau, vì tôi tự nguyện nên không có quyền đòi hỏi. Tôi đứng nép mình trong bóng tối, ngắm nhìn hạnh phúc gia đình anh rồi hoang mang tự hỏi: làm sao anh hạnh phúc thế kia mà vẫn còn tình cảm để dành cho tôi nhỉ. Làm sao anh vừa có thể là một người chồng tốt, người cha mẫu mực, lại vừa là một người tình hoàn hảo thế kia.

Hôm qua tôi vào một diễn đàn, đập vào mắt tôi là lời tâm sự của một cô gái yêu đàn ông có vợ: “có cách nào để giật chồng người khác mà ít độc ác nhất không?”. Tự nhiên tôi nghĩ, hình như tôi chưa bao giờ có ý định giành giật người đàn ông tôi yêu cho riêng mình. Là vì tôi quá yếu đuối, hay là vì tình yêu tôi không đủ lớn?

Làm thế nào để giật chồng người khác mà ít độc ác không ư? Làm gì có sự tranh cướp nào là lương thiện. Cô gái kia có lẽ cũng giống tôi, muốn được yêu mà sợ người khác thiệt thòi, muốn được hạnh phúc mà sợ người khác bất hạnh, muốn giành giật mà sợ làm người khác tổn thương.

Hóa ra yêu người đã có vợ lại đớn đau như vậy. Không ai bắt ép mình cả, là do mình tự lựa chọn đấy thôi. Lựa chọn nào cũng có cái giá của nó, nhưng lựa chọn yêu người đàn ông đã thuộc về người phụ nữ khác là lựa chọn ngu xuẩn nhất. Bởi bao nhiêu thiệt thòi cuối cùng là mình gánh chịu hết.

Có lúc tôi ngồi xem xét lại mối quan hệ của tôi và anh, tôi tự hỏi vì sao tôi lại yêu anh? Vì anh chín chắn, vì anh tấm lý biết chiều chuộng. Vì trong con mắt của tôi anh là người đàn ông tình cảm và tuyệt vời. Tôi nhìn ra ở anh bao nhiêu ưu điểm níu kéo tôi. Nhưng lại không thấy nhược điểm lớn nhất và cũng đáng sợ nhất: Anh là kẻ tham lam và ích kỉ. Chỉ riêng việc anh chấp nhận qua lại với tôi đã chứng tỏ anh không đàng hoàng rồi. Một người đàn ông tốt sẽ không lừa vợ dối con đi ngoại tình như vậy.

Ở ngưỡng tuổi ba mươi, có lẽ cũng chưa phải là quá muộn để tôi bắt đầu một mối quan hệ mới. Tôi đã mệt mỏi rồi, tôi muốn có một người đàn ông xem tôi là “Nhà” chứ không phải “Quán trọ” ven đường. Tôi muốn mình là “mãi mãi” của một người chứ không phải “tạm thời” như hiện tại. Tôi muốn mình là “duy nhất” chứ không phải “người thứ hai”. Tôi muốn được yêu và có thể nói với cả thế giới rằng tôi là của họ.

Dẫu biết rằng trong tình yêu, kinh nghiệm của người này không thể dạy cho kẻ khác. Nhưng tôi chỉ muốn nhắn nhủ những cô gái đang dại dột phải lòng những người đàn ông có vợ một câu thôi: Ai cũng có một nửa dành cho mình. Đừng vì cô đơn mà nắm vội một bàn tay. Đừng vì yếu lòng mà dựa vào bờ vai đã thuộc về kẻ khác. Đừng đợi đến khi mình lấy chồng rồi, chịu tổn thương rồi mới biết thương người phụ nữ đã vì mình mà chịu tổn thương.

Yêu không phải là duyên phận, yêu là lựa chọn của bản thân. Hạnh phúc chỉ có khi ta biết lựa chọn yêu đúng người, đúng thời điểm.

Nguồn: Gia đình Việt Nam